8
1 CHÚA phán: “Lúc đó chúng sẽ bốc ra khỏi mộ xương cốt của các vua và các quan trưởng, các thầy tế lễ và tiên tri cùng dân cư Giê-ru-sa-lem.
2 Người ta sẽ phơi xương đó trên mặt đất dưới ánh mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao là những thứ chúng đã yêu mến, phục vụ, đi theo, tìm tòi và thờ lạy. Sẽ chẳng có ai gom lại hay chôn cất các xương đó. Chúng sẽ như phân rải trên đất.
3 Ta sẽ đuổi dân Giu-đa ra khỏi nhà cửa, đất đai của chúng. CHÚA Toàn Năng phán, những ai trong gia đình gian ác đó mà còn sống đều mong được chết.”
Tội lỗi và hình phạt
4 Hãy nói cùng dân Giu-đa rằng: CHÚA phán:
“Nếu ai ngã chẳng lẽ không ngồi dậy sao?
Nếu ai đi lạc đường chẳng lẽ không quay trở lại sao?
5 Nếu vậy thì dân cư Giê-ru-sa-lem đã lạc đường
sao chưa thấy quay lại?
Chúng tin vào những lời dối trá của mình,
không chịu đổi hướng quay lại.
6 Ta đã lắng nghe chúng thật kỹ
mà chẳng thấy chúng nói điều gì lành.
Chúng không hề ân hận về đường lối ác của mình,
Chúng nói rằng, ‘Tôi có làm gì đâu?’
Ai nấy đều làm theo ý mình,
như ngựa xông vào chiến trận.
7 Dù chim trời cũng biết đúng kỳ hành động.
Con cò, cu đất, chim én và con nhạn
đều biết lúc nào phải di cư.
Nhưng dân ta không thèm biết CHÚA muốn họ làm gì.
8 Các ngươi vẫn cứ nói, ‘Chúng ta khôn ngoan,
vì chúng ta có lời dạy dỗ của CHÚA.’
Nhưng thật ra những kẻ giải thích Thánh Kinh
dùng ngòi viết mình mà nói dối.
9 Những kẻ khôn ngoan đó
không thèm nghe lời của CHÚA,
nên chúng có khôn ngoan gì đâu?
Chúng sẽ bị xấu hổ.
Chúng sẽ bị sửng sốt và sập bẫy.
10 Nên ta sẽ trao vợ chúng nó cho đàn ông khác
và ruộng nương chúng cho chủ mới.
Tất cả mọi người, từ sang đến hèn
đều tham tiền.
Thậm chí các nhà tiên tri
và thầy tế lễ đều nói dối.
11 Họ tìm cách chữa các vết thương trầm trọng của dân ta
như thể vết thương sơ sài.
Chúng bảo, ‘Không sao, không sao.’
Nhưng kỳ thực không phải vậy.
12 Chúng phải biết xấu hổ về hành vi của mình,
nhưng chúng lại không biết xấu hổ gì cả.
Chúng cũng chẳng biết mất cỡ về tội lỗi mình.
Cho nên chúng sẽ ngã quỵ
cùng với những người khác.”
CHÚA phán, “Khi ta trừng phạt chúng,
chúng sẽ ngã xuống đất.”
13 CHÚA phán “Ta chắc chắn sẽ phá hủy mùa màng chúng,
Sẽ không còn trái nho trên dây nho,
hay trái vả trên cây vả.
Thậm chí cho đến lá cũng sẽ khô héo.
Ta sẽ cất lấy những gì ta ban cho chúng.”
14 “Tại sao chúng ta ngồi đây làm gì?
Chúng ta hãy họp nhau lại!
Chúng ta đã phạm tội cùng CHÚA,
nên Ngài cho chúng ta uống thuốc độc.
Nhanh lên, chúng ta hãy chạy đến các thành có vách kiên cố.
CHÚA là Thượng Đế đã định rằng chúng ta phải chết,
vậy thà chúng ta chết ở đó còn hơn.
15 Chúng ta mong mỏi hòa bình,
nhưng chẳng có gì tốt đến cả.
Chúng ta mong có lúc Ngài sẽ chữa lành chúng ta,
nhưng chỉ toàn thấy kinh hoàng.
16 Từ xứ Đan người ta có thể nghe được tiếng khịt mũi của ngựa kẻ thù.
Đất rúng động vì tiếng hí
của các con ngựa cao lớn của chúng nó.
Chúng đến để tiêu diệt đất đai và mọi thứ trong đó,
từ thành thị cho đến dân cư.”
17 “Đúng! Ta sẽ sai rắn độc đến cắn các ngươi.
Đó là loài rắn mà không ai ếm chú được,
chúng sẽ cắn các ngươi,” CHÚA phán vậy.
Nỗi buồn thảm của Giê-rê-mi
18 Lạy Thượng Đế,
Tôi buồn thảm và sợ hãi.
19 Xin Ngài hãy nghe tiếng của dân tộc tôi.
Họ kêu khóc từ nơi xa xăm rằng:
“CHÚA có còn ở Giê-ru-sa-lem không?
Vua Giê-ru-sa-lem còn ở đó không?”
Nhưng Thượng Đế đáp, “Tại sao họ chọc giận ta
bằng cách bái lạy thần tượng,
tức các tượng chạm ngoại lai vô dụng?”
20 Dân chúng thưa, “Mùa gặt đã xong;
mùa hạ đã qua mà chúng ta vẫn chưa được cứu.”
21 Vì dân tôi đã bị chà đạp, tôi cũng bị chà đạp.
Tôi khóc lóc thảm thiết và lo sợ cho họ.
22 Trong đất Ghi-lê-át không có dầu xức sao?
Nơi đó không có y sĩ sao?
Sao không ai chữa lành vết thương của dân ta?